7 lợi ích của tinh dầu hoa anh thảo Blackmores Evening Primrose Oil cho sức khỏe 1. Hỗ trợ cải thiện mụn trứng cá Tinh dầu hoa anh thảo với đặc tính tăng cường độ ẩm và kháng viêm có thể hỗ trợ ngăn ngừa và cải thiện mụn trứng cá hoặc vấn đề về chàm trên da. 2. Tăng cường sức khỏe da, tóc, móng
Bất lực khi nhìn mẹ năm lần bảy lượt vay tiền trả nợ cho anh hai. (Ảnh minh họa) Tính tới nay mẹ đã phải trả nợ cho anh cũng 4, 5 lần. Và sau mỗi lần như thế, miệng anh thề thốt không tái phạm nữa, nhưng chỉ một thời gian sau lại chứng nào tật nấy, ăn chơi mượn
Bạn không tin anh ấy, hãy dời đám cưới (Thu Nga- Bình Phước) Theo tôi, bạn hãy dời đám cưới lại để suy xét, hành động cho kỹ. Vì đọc tâm sự của bạn, tôi thấy bạn còn chưa tin anh ấy nên bạn đã rất dao động dù chỉ nghe từ 1 phía. Lại là phía đối nghịch với anh ấy. Lấy gì đảm bảo lời cô ấy là đúng mà bạn lo đến mức đòi hủy đám cưới.
cuộc sống không rãi toàn hoa hồng đâu em ah ! Tiêu đề: Cách nhớ nhanh các nguyên âm dành cho những ai gà tiếng anh như mình Mon Apr 16, 2012 4:41 pm. Tiêu đề: Cách nhớ nhanh các nguyên âm dành cho những ai gà tiếng anh như mình. Nguyên âm trong tiếng anh gồm có 5 từ đó là : u , e ,a , o
Tình yêu tình yêu là F thế .. có thể khiến ta ngây dại .. Em để quên. rằng trái tim ta vẫn Dm còn .. một tình G yêu dành cho chính C mình Dù ngày F mai nếu vấp ngã trên đoạn đường E ấy .. có còn Am. đôi tay ai sẽ dìu dắt Dm tôi .. F cùng vượt ngàn sóng G gió.. Tình yêu là C
Fast Money. Thể loại Hiện đại, ngược + sủng Nhân vật chính Bạch Phí Ưu - Hàn ÂnEm chưa bao giờ sợ hãi khi bố bỏ em giữa thành phố xa lạ này. Vì em biết rằng nơi đây em có anh. Cùng chung một thành phố, cùng nhau hít thở một bầu không khí và em sẽ chẳng còn cô đơn...Em nhớ trước đây anh đã từng nói em giống như đóa bỉ ngạn đỏ rực giữa trời tuyết giá rét...Nên em sẽ chịu đựng được sự lạnh lẽo từ trái tim anh.
Hàn Ân không về lại căn phòng mình, mà ở lại chỗ Ninh Liên, suốt 2 ngày liền. Tiền taxi cũng là Ninh Liên hai ngày, cô quay lại khách sạn xin nghỉ việc, vì cô chẳng còn gì hối tiếc ở thành phố S này nữa...Cô vẫn bận đồng phục đi làm như mọi ngày, vừa vào đến sảnh đã được gọi lên tầng 23 của Trương Trực Nam. Cô chần chừ giây lát, cuối cùng cũng quyết định đi cô mở cánh cửa ra, không phải Trương Trực Nam mà là Tiết Lệ như biết được cô lên, buông bút xuống, bảo cô ngồi vào ghế sô pha kế thấy Hàn Ân đã ngồi yên vị, đôi mắt thâm sâu của bà nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô gái này, khuôn mặt toát ra vẻ ngây thơ, hiền hậu. Nhưng sao bà nghe lại từ chính miệng Trương Bối Di nói rằng cô rất nham hiểm?Mà nhắc đến Trương Bối Di bà thật sự rất mệt với đứa trẻ này. Chỉ ở lại thành phố S có mấy ngày, mà làm loạn cả lên. Nên hôm nay bà đã bắt Trương Trực Nam hộ tống Trương Bối Di ra sân bay về lại Sydney, mặc cho con bé có khóc lóc năn thế bà mới có thể thoải mái mà gọi Hàn Ân lên hỏi tối bà từ Sydney trở về thành phố S, sự tranh cãi của hai bộ phận rất nảy lửa, mà khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh giải quyết được vấn đề. Bà cũng xem lại hồ sơ của cô, rất tốt, mà gia đình lại không thuộc phải dạng khá giả, cũng không có phải là giỏi giang đến độ con trai bà Trương Trực Nam và cả Bạch Phí Ưu để mắt gái này có gì để cả hai người đàn ông phải theo đuổi?Nhưng dù gì đi nữa, bà không để một đứa con gái không xứng tầm có thể bước vào Trương gia danh tiếng của bà được."Hàn Ân, cô có muốn một công việc khác tốt hơn không? Đại loại như theo ngành cô yêu thích, tôi sẽ giúp đỡ hết mình." Tiết Lệ Quân đan tay vào nhau, quyền lực mở Ân ngạc nhiên, cô hỏi lại "Vì sao ạ?"Tiết Lệ Quân nhìn Hàn Ân rất lâu, bà như suy tính chuyện gì đó."Ta biết Trực Nam theo đuổi cô, chỉ có điều cô biết đó, nó chính là chủ tịch tương lai của Trương thị, không thể nào... cô hiểu chứ?"Hàn Ân gật đầu, cô tất nhiên biết mình không nên dính líu đến người giàu "Tôi hiểu, thưa chủ tịch.""Thế nên, tôi sẽ không dài dòng nữa, cô muốn gì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu, chỉ cần cô rời khỏi Trực Nam." Bà đứng dậy, đi đến Hàn thở dài, cô và anh ta đã có gì với nhau đâu. Cô bình tĩnh trả lời "Chủ tịch, tôi và tổng giám đốc không có một mối quan hệ nào khác ngoài chủ và nhân viên.""Tôi cũng không cần một công việc hay đại loại những yêu cầu chủ tịch đưa ra, vì hôm nay tôi đến đây để đưa đơn xin thôi việc."Giọng Hàn Ân rất mềm mỏng, làm Tiết Lệ Quân kinh ngạc, bà không tin cô có thể xin nghỉ việc khi đã bắt được đứa con trai cưng của thật sự không tin cô lại bỏ đi miếng mồi ngon để làm Trương phu nhân, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Ân "Ý cô muốn gì?"Lắc đầu, Hàn Ân rút từ trong túi tờ đơn xin nghỉ việc, cô đưa cho Tiết Lệ Quân "Tôi đến đây chỉ nộp đơn xin thôi việc và lấy một số đồ dùng của mình. Và chủ tịch cứ yên tâm, tôi và tổng giám đốc sẽ không có một mối quan hệ nào sẽ xảy ra."Hàn Ân như đã nói xong, cô cúi đầu chào Tiết Lệ Quân và mở cửa bước ra ngoài."Làm sao tôi tin được cô?" Tiết Lệ Quân chưa hết kinh ngạc. Cô gái này chê cơ đồ Trương thị của bà ư?Cô dừng bước chân lại, mỉm cười nhìn bà "Tôi tin chủ tịch sẽ tin ở tôi." Rồi đóng cửa văn phòng tổng giám đốc lại....Hàn Ân thu dọn lại đồ đạc của mình trên bàn phòng làm việc. Ninh Liên chỉ đứng nhìn cô làm, không nói gì, vì suốt hai ngày ở nhà Ninh Liên, cô đã nói rõ có An Vy Vy và Tôn Dư còn níu kéo không cho cô rời đi. Các nhân viên còn lại chỉ chúc công mau tìm được công việc thích hợp, vì cô nói dối rằng mình cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ tìm công việc thích hợp với bản thân Duy thì cũng chỉ gượng cười, cũng chúc cô mau tìm được việc. Hàn Ân nhìn vào ánh mắt cô ấy, có nét buồn bã. Nên đã hứa rằng, có dịp cô sẽ đến thăm và không bao giờ quên mọi biệt xong mọi người, cô bắt taxi đến trạm ga xe lửa, đặt vé tàu vào chiều mai về An suy nghĩ, giờ ở An Viên chắc chắn là rất lạnh, vậy cô sẽ mua cho bố mình một chiếc áo ấm và vài bộ lòng vòng ở khu chợ trời sầm uất, cô cũng tìm được vài thứ ưng tối về đến nhà đã là 9 giờ. Cô nhìn lại đống đồ đang cầm trên tay, không ngờ cô lại lộ ra cái tính gặp gì mua nấy...Từ trạm xe bus đến chung cư cũ cũng mất 5 phút đi bộ. Thế là cô phải cố gắng khinh hết đống đồ hai bên tay, còn thêm chiếc balo lớn cô khoác sau lưng là đồ dùng ở khách sạn cô đem là nhân sâm, trà ô long, bánh quy, những thứ bổ dưỡng dành cho người già. Những thứ cô đang xách trên tay, toàn là mua cho bố đèn đêm từ đường vào chung cư mờ mờ, cô lại một mình đi trên con đường, cảm giác trống trải vô sống tẻ nhạt của cô như được thêm những nốt nhạc, mà khi bản nhạc đã dừng lại thì cũng là lúc sự thật hiện diện. Giấc mơ hồng đã tắt, ánh nắng hào quang cũng đã tắt, còn lại những nỗi đau chồng chất mà cô phải chịu chưa từng hối hận điều gì, thay vì cứ lướt mãi qua anh, cô đã dậm chân lại để nhìn rõ anh hơn, nhìn rõ được tình cảm mình sâu đậm ra sao, nhìn rõ được suy nghĩ anh dành cho cô là gì, rồi bây giờ chẳng còn điều gì để cô hối tay cô đã nhẹ tênh từ lúc nào, khi đã ngừng những suy nghĩ cô mới biết rõ còn có người đi cạnh bên, đã xách đồ dùm cô."Trương Trực Nam?""Em đúng là đồ ngốc, cứ đi mà không để ý gì sao? Ngay cả đồ cầm trên tay mất đi cũng không hay biết!" Trương Trực Nam anh đã theo cô từ lúc cô bước xuống xe nhìn đến hai bàn tay mình trống không, liền gãi đầu. Thấy hai tay anh đang xách lấy đồ dùm cô, mỉm cười "Cám ơn anh."Khi đã mở cửa vào phòng, Hàn Ân có ngại ngần có nên cho Trương Trực Nam anh vào hay không, nhưng anh đã mở lời nói trước."Tôi có chuyện muốn nói với em.""Được..." Cô cho anh vào phòng, đóng cửa Ân rót cho anh một ly nước lọc, cô ngồi đối diện với anh. Đôi mắt cô có nét buồn bã nhưng giấu đi rất nhanh."Hôm nay mẹ tôi có tìm em?" Trương Trực Nam vào thẳng vấn Ân không trả lời, hạ mi mắt như tránh né ánh nhìn từ Trương Trực Nam."Có phải vì... tôi nên em xin nghỉ việc?"Trương Trực Nam lúc trưa từ sân bay đưa Trương Bối Di về Sydney đã nghe được tin Hàn Ân nghỉ việc. Anh đến tìm cô ở bộ phận lại không thấy, đến nhà cũng không. Đến tối anh quay lại đợi thì thấy cô lủi thủi từ trạm xe bus về chắc chắn rằng mẹ anh đã nói gì đó với Hàn Ân, cũng là về vấn đề là anh. Tổng giám đốc Chu là người đã thông báo cho anh biết cô đã vào văn phòng của anh để gặp mẹ anh."Không có việc gì cả. Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa." Hàn Ân khẽ cười, cô cũng không có quan tâm việc này cho rằng không moi được sự thật, anh càng muốn biết đã có việc gì. Liếm môi khô, anh cố chấp hỏi tiếp "Thế em có thể cho tôi một lí do chính đáng vì sao em lại xin nghỉ việc?""Tôi muốn cho mình suy nghĩ đến ước mơ của mình, vì thật sự công việc tôi đang làm không phải là dự định lâu dài..."Mắt Hàn Ân vào một khoảng xa xăm. Ước mơ ư? Chỉ là lời nói dối thôi. Vì ước mơ lớn nhất đời cô là có được tình yêu của Bạch Phí Trực Nam "Thế ước mơ của em là gì? Tôi có thể giúp được em không?"Hàn Ân lắc đầu, giọng nói cô có chua xót "Không cần. Tôi không thể nhờ vả vào người khác mãi.""Dù là người thân, bạn bè...""Nếu là tôi, tôi lại muốn được em nhờ vả... cả đời." Trương Trực Nam đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ân hoảng hốt, rút tay lại "Trực Nam, anh đừng làm tôi phải khó xử."Trương Trực Nam mạnh dạng hơn "Em có thể suy nghĩ lại được không? Chỉ cần em bảo cần tôi, tôi sẽ luôn bên em."Ánh mắt nồng đậm tình cảm của anh, làm cô bối rối. Cô không nghĩ được, những lần cô và anh cãi vả lại làm anh phát sinh tình cảm với mình. Chuyện này có mơ cô cũng không tin được."Trực Nam, tôi và anh rất khác, hai thế giới rất khác. Chuyện này, nên kết thúc từ lâu mới phải...""Tại sao?" Trương Trực Nam thương tâm, tại sao khi anh biết yêu thương ai đó, lại khó khăn đến như vậy?Hàn Ân lắc đầu. Cô đứng dậy, xoay người vì tránh ánh mắt bi thương của Trương Trực Nam."Anh về đi, khuya rồi...""Hàn Ân...""Trương Trực Nam, hãy để hình ảnh của anh trong lòng tôi là một thứ tình cảm tốt đẹp của bạn bè." Hàn Ân chậm rãi ngăn lời của Trương Trực không muốn cho anh cơ hội, vì thật sự anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Đối với cô, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng, tình yêu, công danh sự nghiệp, thành phố giờ, cô chỉ muốn về sống hết đời tuổi già với bố, làm đứa con ngoan, rồi sẽ lấy một người nào đó mà bố muốn, trọn đạo làm sống cô, dần sẽ không còn bóng dáng người đàn ông tên Bạch Phí Ưu nữa...
Tân Hạ Noãn thầm mến Lục Tử Ngân từ nhiều năm trước nhưng lại chưa bao giờ dám nói. Bởi anh luôn coi cô như em gái. Lúc anh xuất ngoại, tâm tình khó đoán để lại cho cô một câu hỏi như thực như hư “Sau này, nếu em chưa cưới ai, anh chưa lập gia đình, chúng ta kết hôn nhé?” Cô trong lòng chất đầy phiền muộn, không khỏi cười trừ cho tình cảnh của mình, tùy ý gật đầu “Được.” Thế rồi, trong lúc cô cô đơn sầu não nhất, anh trở về, câu đầu tiên nói cùng cô là “Hạ Noãn, kết hôn đi.” Anh, không còn gọi cô là em gái nữa … Mọi người cũng như cô đều nghĩ, cô được ở bên cạnh anh, là may mắn của cô. Nhưng rồi cô bỗng phát hiện, cô đã sai lầm. Anh từ rất lâu đã khắc sâu hình ảnh cô trong lòng mình, cả cuộc đời chỉ cần có cô Tân Hạn Noãn, cả cuộc đời này dành tặng cho em. Thể loại truyện Nguyên sang - ngôn tình - cận đại hiện đại - tình yêu Phong cách tác phẩm Chính kịch Hệ liệt tương ứng Điền thổ tiến hành trung chi huynh muội OOXX Tag Đô thị tình duyên thanh mai trúc mã Vai chính Tân hạ ấm, lục tử ngẩng ┃ vai phụ Xã hội thượng lưu, cán bộ cao cấp ┃ cái khác Huynh muội, cẩu huyết, tổng tài cùng bí thư
Hai giờ sáng, Bạch Phí Ưu rời Niên Hoàng Thượng Đỉnh về Quý Bắc chất, ở thành phố S này, anh có mua biệt thự nhưng lần này lại đến Quý Bắc Đình ở. Khá buồn cười, vì người con gái anh yêu đang làm ở khách sạn con gái anh yêu suốt mười lăm năm. Từ khi anh chỉ là cậu con trai 14 tuổi. Năm ấy hai bên gia đình hợp tác làm ăn. Anh chán ngắt với việc của người lớn, nên cứ đi lòng vòng khuôn viên của nhà hàng nơi hai người đàn ông trong phòng riêng đang vui vẻ trò bên bờ hồ, bóng trắng nhỏ xin đang ngồi trên xích đu, bàn tay phải luôn ôm chặt gấu bông. Như thiên sứ nhỏ giáng cười cô bé cũng ngọt ngào không kém khi nhìn thấy bé rời xích đu. Chạy lon ton lại chổ anh, chỉ để chào làm quen.“Chào anh, em là Ân Ân.”Anh cũng bắt đầu cảm tình với cô bé xinh xắn này “Chào em, anh là Tiểu Bạch.”“Vâng. Anh Tiểu Bạch cao thật. Lúc nãy em đã thấy anh đi theo chú Bạch. Anh sắp cao bằng chú luôn.” Dáng cô bé nhỏ nhắn, chỉ đứng đến eo của anh. Nên nhìn khác gì búp bê nhỏ cười, anh cao vì di truyền từ mẹ chăng? Mẹ anh lúc còn trẻ là người mẫu cho tạp chí điện ảnh mà.“Rồi sau này Tiểu Ân cũng sẽ cao lớn hơn.”“Thật chứ?” Cô bé nắm lấy tay anh “Vậy anh Tiểu Bạch đợi em lớn chung nhé!”Anh gật là sự gặp gỡ bắt đầu cho cuộc tình của đời anh. Anh sống trong môi trường nghiêm khắc từ bé. Nên Hàn Ân bước vào đời anh như là cơn gió mát tưới vào đồng ruộng đang dần khô cằn trong tim Phí Ưu hôm nay uống nhiều rượu. Trương Trực Nam cũng uống cùng anh hết bốn chai whisky, đã say trước đó và được bên khách sạn đưa về phòng. Còn anh, vẫn tỉnh gặp lại cô sau năm năm, anh rất muốn ôm cô, hôn cô đến điên đảo. Người con gái anh yêu đứng trước mắt mình, bận sườn xám. Đôi chân dài, cùng trang điểm nhẹ nhàng cũng làm anh khô khốc cả đó anh rất muốn cầm lấy áo khoác mình khoác lên người cô. Trời đang giữa đông lại bận sườn xám, anh thấy cô thở cả ra lời nói cứ vang mãi trong đầu anh “Mày không xứng đáng!”, hai bàn tay anh vội đút vào túi quần, rời bước năm năm, cô đã hận nay, anh lại thức trắng.***Tiếng báo thức 6 giờ Ân vừa trải qua giấc mơ ngọt ngào, khi tỉnh giấc có chút tiếc vỗ hai má mình vài phát cho tỉnh táo, liền rời giường. Chuẩn bị một ngày mới bắt điểm cô bước lên xe bus luôn là giờ cao điểm. Chen chút lắm mới được, dù sao cô thầm cám ơn cha mẹ mình, ban cho cô thân hình nhỏ nhắn 1m6 nặng 42kg, nên chui lọt qua những người cao to lực khách sạn Quý Bắc Đình vừa đúng 7 giờ.“Chị Ân, giám đốc Chu gọi chị lên văn phòng.” Cô gái ở quầy lễ tân vừa gặp Hàn Ân liền thông Ân gật đầu “Cám ơn em.”Bước vào thang máy, cô ấn nút tầng 22, văn phòng của giám đốc giám đốc Chu gọi cô nhỉ? Hay cô đã làm việc gì sai sao? Cô cố gắng suy nghĩ tất cả những lần phạm lỗi trong một năm ở khách sạn năm qua cô đã trốn về sớm một buổi, nghỉ không phép hai buổi. Làm hư bộ hồ sơ khách hàng một lần, làm mất bộ đồng phục khách sạn một lần, còn gì nữa...Chợt nhớ hôm qua cô đã đắc trách với một khách hàng tên Trương Trực Nam. Không lẽ... Cô nuốt nước bọt, đang nghĩ đến tình hình xấu thang máy mở cửa, cô ngước nhìn, là tầng cửa thang máy mở ra, xuất hiện trước mặt cô là Bạch Phí Ưu. Đúng là trớ trêu thây, từ lúc anh đến Quý Bắc Đình, cô luôn tránh né không muốn gặp anh. Cô chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh, mình sẽ phản ứng ra sao cho hợp…Giờ thì chắc không cần nhìn thấy ánh mắt Bạch Phí Ưu có nhìn cô, chưa đầy hai giây sau đã thu lại. Mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, cô đáng ghét đến vậy sao?Bạch Phí Ưu nhấn tầng 23. Hàn Ân có ngước nhìn là tầng bí mật, cô không biết ai sẽ ở trên tầng đó. An Vy Vy bảo là tầng của tổng giám đốc Quý Bắc Đình, Ninh Liên lại bảo là phòng ngủ của giám đốc Chu, Tôn Dư lại bảo là của chủ tịch nước. Cô đã loại bỏ câu nói của Tôn Dư. Nhưng lâu lâu cô vẫn hay suy nghĩ, không hiểu sao chủ tịch nước không có nhà ở sao phải ở Quý Bắc Đình? -_-Cô cũng nghe loáng thoáng rằng tổng giám đốc Quý Bắc Đình một năm chỉ về thành phố S mấy lần, còn lại do giám đốc Chu là người điều hành khách sạn. Mà cô làm ở Quý Bắc Đình một năm nay, chưa biết mặt mũi tổng giám đốc mình là thời gian chờ đợi, sự im lặng của Hàn Ân và Bạch Phí Ưu trở nên ngột ngạt. Cô cố gắng hít thở đều, ít va chạm ra tiếng động nhỏ nhất có đứng trước cô, cô dựa lưng sau thang máy. Lúc này đây, tấm lưng cao lớn của anh, cô muốn lại ôm một cái, cho thoả nỗi niềm của mình. Cô muốn hỏi anh rằng vì sao lại bỏ cô? Vì sao lại hờ hững với cô như vậy? Anh quên mất mười năm chúng ta cùng bên nhau sao?Cô sẽ nói với anh bằng cách nào đây? Cô bây giờ còn không thốt nỗi một câu “Dạo này anh khoẻ không?” nữa mà...Mười năm, mười năm tuổi thanh xuân của cô, chưa từng hối tiếc một điều gì. Chỉ tiếc, cô không cố gắng hơn nữa để anh nhìn nhận cô, quay đầu lại nhìn cô và bắt đầu yêu chuông thang máy bật mở, Hàn Ân muốn rời thang máy, hay cô luồng lách bước qua Bạch Phí Ưu? Vừa lúc anh liền bước sang một bước, nhường đường cho Ân bất ngờ nhưng cũng chỉ lướt ngang anh, cúi đầu cám ơn với phép lịch sự của nhân viên dành cho khách hàng “Cám ơn ngài... Bạch tiên sinh.”Bạch Phí Ưu kinh ngạc, anh chưa từng lường trước câu nói này từ Hàn im lặng. Trong lòng anh đang chấn động, rất mạnh. Hai bàn tay đút vào túi quần cũng đã nắm lại thành nắm Ân xem sự im lặng của anh như đã ngầm hiểu rằng anh xem cô là người xa lạ thật sự. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt anh vẫn nhìn cô. Cánh cửa thang máy khép lau vội nước mắt trên mi mình, hít thở thật điều, nén nước đàn ông họ Bạch này, thật độc ác mà.***Trương Trực Nam đợi trong văn phòng của giám đốc Chu đã 10 phút trôi qua, từ lúc lễ tân thông báo cô gái Hàn Ân đó đã vào thang đốc Chu thì đổ cả mồ hôi dù văn phòng ông đang bật máy lạnh.“Tổng giám đốc, hay để tôi xuống dưới bộ phận chăm sóc khách hàng xem thử.”Sự kiên nhẫn của Trương Trực Nam không bao giờ quá ba phút, anh đang muốn phát hoả trong người “Được, làm phiền giám đốc Chu vậy.”Giám đốc Chu như được ban lệnh sống, liền gật đầu chuồng lẹ, chứ ông đứng ở trong văn phòng lâu, e rằng Trương Trực Nam hoả thiêu ông thành heo quay.“Hừm!!” Trương Trực Nam không biết đã phát ra tiếng hừm bao nhiêu lần. Ý rất rõ ràng, anh ghét đợi thế anh cầm cây bút bi, trút giận lên đống giấy tờ tài liệu của giám đốc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Là giọng cô gái anh đang muốn xử tội “Giám đốc Chu, là tôi, Hàn Ân.”“Vào đi.”Tiếng cửa mở, sau đó bước vào là bóng dáng nhỏ xinh trong bộ đồng phục khách sạn Quý Bắc Trực Nam nhìn thẳng vào Hàn Ân nhận xét. Cô gái này tầm 1m60, dáng người quá ốm. Khuôn mặt cũng tạm chấp nhận. Anh nhìn đến vòng một, cup A chắc chắn là cup A, quá Ân nhìn vào chẳng thấy giám đốc Chu đâu, chỉ thấy một người đàn ông, cũng đẹp trai... thì đẹp trai nhưng lại không bằng Bạch Phí Ưu, đang ngồi ung dung trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc.“Xin hỏi giám đốc Chu... gọi tôi lên.”“Không nhớ tôi sao? Cô trực điện thoại bộ phận chăm “sốc” khách hàng?” Trương Trực Nam cười nữa Ân kinh ngạc “Ngài là Trương tiên sinh?”Trương Trực Nam rời ghế, bước những bước chân dài đến gần Hàn Ân.“Trí nhớ khá tốt đấy.”Hàn Ân im lặng, nuốt nước bọt trong khó khăn. Trương Trực Nam hôm qua cô đã không lễ phép khi nói chuyện đã đứng trước mặt cô, lại còn trong văn phòng của giám đốc Chu nữa chứ, tất nhiên có mối quan hệ không nhỏ với giám đốc Ân hít một hơi dài, ngẩn đầu nhìn Trương Trực Nam đang đứng gần mình “Chào ngài, Trương tiên sinh.” Cô cười nụ cười hơi gượng. “Giám đốc Chu bảo tôi lên, nếu không có giám đốc Chu ở đây tôi đành xin phép rời đi, vì công việc của tôi còn rất nhiều.”Trương Trực Nam ngước mặt lên trời cười “Ha ha.” Dễ dàng quá nhỉ? Còn khuya anh mới tha cho cô gái chạm đến Trương Trực Nam anh thì đừng hòng anh bỏ qua cho. Trừ khi nào cô gái này quỳ xuống dưới chân anh van xin tha thứ, lúc đó anh sẽ suy nghĩ Ân nhíu mi. Đồ thần kinh.“Nếu tôi không cho cô đi thì sao?”“Ngài chỉ là khách ở Quý Bắc Đình, nên việc tôi ở hay đi, không phải quyền quyết định do ngài. Chào ngài, chúc ngài một ngày mới tốt lành.” Hàn Ân cúi chào, lui vài bước rời Trực Nam nhanh tay hơn Hàn Ân, nắm lấy cổ tay cô kéo lại không cho cô rời khỏi văn phòng “Ai bảo tôi lại không có quyền?”Hàn Ân trừng mắt nhìn Trương Trực Nam “Ngài buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện ngài tội sàm sở gái trẻ đấy!”Cảm giác vừa nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, Trương Trực Nam càng cười “ Ha ha” to hơn nữa. Vừa dứt câu, cánh cửa văn phòng vừa mở. Là giám đốc Chu.
Ca khúc Tình Đầu Dành Hết Cho Em do ca sĩ Fantom thể hiện, thuộc thể loại Rap Việt. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát tinh dau danh het cho em mp3, playlist/album, MV/Video tinh dau danh het cho em miễn phí tại Lời bài hát Tình Đầu Dành Hết Cho Em Lời đăng bởi sky_freedom1 Bài hát Tình Đầu Dành Hết Cho Em - Fantom Anh gặp em ... vào một chiều đầy gió Không thẻ quên ... cảm giác tim đập vào ngày đó Người con gái nhỏ có đôi mắt long lanh Đôi mi em mềm mại sống động như nét vẽ trong tranh Anh ... như muốn đóng băng cả con tim này Không làm như thế con tim sẽ thổn thức cả đêm ngày Một cảm giác kì lạ âm vang đến khó tả Lo buồn sợ yêu thương nhớ mọi thứ đều có cả Anh bắt đầu làm quen trong một ngày đầy mưa gió Dù tình cảm người chưa có nhưng ta có đôi điều muốn ngỏ Không có tạo vật hoàn hảo , chỉ có thời khắc đa tình Và em chính là tạo vật ngay đúng thời khắc đưa mắt ta nhìn Có lẽ mọi thứ anh nói đôi điều em không thể hiểu Em chỉ cần biết mai này sẽ có một người anh viết thật nhiều Còn bây giờ , lặng lẽ mình yêu đi Im lặng mà thưởng thức thôi em nhỉ Trong cuộc đời mỗi người ai cũng trải qua tình đầu Gọi là trải qua thì cuộc tình đầu sẽ chẳng bao giờ bền lâu Rồi những cuộc tình mới đến ai sẽ chấp nhận được ngay Hay sẽ phủi tay để rồi tình mới theo lẽ tự nhiên vuột bay Rồi ta đau khổ ta bị ám ảnh mối tình đầu tiên Không vượt qua được cũng đúng bởi vì điều đó hoàn toàn tự nhiên Thứ đầu tiên ta thấy thứ đó là mãi mãi Cho dù có trong hoàn cảnh thế nào đi nữa vẫn không sai Anh không còn cách lựa chọn thôi thì tình đầu dành hết cho em Rồi anh chẳng còn lại gì một mình cùng với đoạn kết không êm Anh lang thang cố sức đi tìm tình yêu mới Bên trong kí ức bỏ lại anh hi vọng ngày bình yên tới Nhưng mà có giông tố anh không cản được ý trời Những lúc anh đang cố quên thì mưa anh đâu biết được khí trời Và lúc như thế anh lấy thân mình để che tim Có chăng hành động anh làm cũng chỉ là để chở che em Anh không muốn nước ướt lên đồng cỏ xanh Thảo nguyên sẽ lớn theo thời gian sẽ rời bỏ anh Anh biết dẫu cho đôi chân này có tan biến Thì anh vẫn cố bước để đi tìm một thứ anh đang kiếm Tình cảm anh có tất cả dành hết cho tình đầu Mặc dù anh biết là điều đó chẳng tốt cho mình đâu Nhưng còn hơn mang nặng một mình rồi tàn úa Để rồi suốt đời không biết cảm giác đứng chờ một mình giữa màn mưa.
cuộc tình dành hết cho anh cho anh